Thái cực truyền kỳ - Dương Lộ Thiền 18 năm gian nan học quyền
Kỳ 1: cuộc đấu với 5 tên vô lại họ Triệu
Vào những năm Quang Đạo nhà Thanh, phía làng Nam Quan, phủ Quảng Bình (nay là huyện Vĩnh Niên, Hà Bắc) có một người đàn ông tên là Phước Khôi, tự là Lộ Thiền, mọi người trong thôn vẫn gọi anh ta là Dương Lão Lộ. Năm ấy, Lộ Thiền đã ngoài ba mươi, nhưng vì gia đình nghèo khó, mỗi ngày Lộ Thiền vẫn đẩy chiếc xe gỗ một bánh mang than đi bán. Dương Lộ Thiền lưng hổ, eo gấu, hai vai rộng và săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, đẩy xe, gánh củi hàng trăm cân mà cứ băng băng. Thành ra người khắp phủ Quảng bình đều gọi Lộ Thiền là “Tám trăm cân”. Nhưng cũng nhờ đẩy xe bán than, gia đình họ Dương cũng đắp đổi qua ngày.
Trong những ngày tháng đó, ở phố Tây thành phủ Quảng bình, có một hiệu thuốc nổi tiếng tên là Thái Hòa Đường. Nghe đâu, Thái Hòa Đường là do người của Trần Gia Câu ở huyện Ôn mở, chủ quầy họ Trần mà những người phụ việc ở nơi đây cũng là họ Trần. Nghe nhiều người trong thành đồn thì từ chủ quầy và những người phụ việc ở Thái Hòa Đường đều luyện một thứ quyền thuật tên là Thái Cực Quyền. Rốt cuộc Thái Cực quyền như thế nào thì chẳng ai biết. một số người yêu võ ở Quảng Bình cũng muốn tận mắt được biết đến môn võ Thái Cực Quyền này, có điều Thái Hòa Đường trừ khi mở cửa chữa bệnh, còn lại đều là đóng cửa im ỉm nên dù có muốn cũng chẳng cách nào mà biết được.
Dương Lộ Thiền vốn là người thích võ từ nhỏ, mỗi lần đẩy xe bán than, nghe người ta bàn tán xôn xao về Thái Cực quyền nên cũng muốn tận mắt xem môn võ này ra sao. Một hôm, nhân cơ hội đưa than vào Thái hòa Đường, Dương Lộ Thiền đã đến từ rất sớm, cố ý muốn xem những người trong Thái Hòa Đường luyện môn võ Thái Cực Quyền ra sao. Nhưng háo hức bao nhiêu thì Dương Lộ Thiền lại thất vọng bấy nhiêu. Trong sân sau của Thái Hòa Đường, Dương Lộ Thiền chẳng thấy đao kiếm, cũng chẳng thấy côn gậy, chỉ thấy mấy người phụ việc đang luyện quyền. Nhưng động tác chậm chạp, cứ như là đang bơi trong nước vậy. Trong bụng nghĩ: “Loại quyền thuật bắt cá như thế này thì có tác dụng gì?”. Nghĩ vậy nên sau khi xếp than cho Thái Hòa Đường trở về, Dương Lộ Thiền đã đem mọi chuyện về Thái Cực Quyền quên sạch.
Cho đến một hôm, Dương Lộ Thiền đẩy xe than qua cửa Thái Hòa Đường thì thấy mọi người đang xúm đông xúm đỏ. Len vào hỏi thăm mới biết năm tên vô lại họ Triệu ở phố Bắc đang đến Thái Hòa Đường gây sự đòi trả lại thuốc. Năm anh em nhà họ Triệu nổi tiếng là càn quấy, rõ ràng muốn đến gây sự. Chủ quầy lại vắng mặt nên hai bên vẫn đang đôi co. Nhìn tình cảnh đó, Dương Lộ Thiền nghĩ bụng, để xem mấy cậu nhóc luyện môn võ Thái Cực Quyền “bắt cá” kia sẽ xử trí ra sao. Đương lúc nghĩ đến đó thì thấy Triệu Long, tên anh cả và cũng là kẻ hung hăng nhất trong bọn vác một bao thuốc ném thẳng về phía những người phụ việc trong Thái Hòa Đường. Mọi người nín thở chờ đợi một cuộc xô xát mà phần thiệt thòi chắc chắn về phía Thái Hòa Đường. Nhưng chẳng ai ngờ, cậu thanh niên phụ việc chỉ giơ tay ra rồi xoay người một cái, bao thuốc to đã nằm gọn trong tay. Rồi ngay lặp tức, bao thuốc như mọc cánh, bay ngược trở lại về phía Triệu Long. Thấy ngay đòn đầu tiên đã thất thế, Triệu Long nổi giận đùng đùng, hét lớn rỗi xông vào kẻ địch. Chỉ thấy, cậu thanh niên không hề tỏ ra lo lắng, tay chỉ đẩy một cái, Triệu Long đã thân bất do kỹ, ngã sõng soài trên nền đất gầm gừ. Thấy anh mình bị đánh, bốn tên họ Triệu còn lại lặp trức đồng loạt xông lên. Dương Lộ thiền thấy vậy trong lòng lo lắng nghĩ: “lần này sự thể không hay rồi! Ai chẳng biết anh em họ Triệu càn quấy. Ngay đến quan huyện cũng phải nể chùng vài phần. Lần này bị đánh như thế làm sao mà chúng bỏ qua cho?”. Nhưng chẳng như Dương Lộ Thiền nghĩ, người thanh niên kia vẫn rất điềm tĩnh ứng phó. Tên nào xông vào là văn ra tên đó. Mọi người đứng bên ai cũng hô to: “đánh hay lắm! đánh hay lắm!” Chẳng cần phải nói lúc ấy Lộ Thiền kinh ngạc đến mức nào. Chẳng ngờ những chiêu quyền chậm chạp giống như đang mò cá ấy lại có sức mạnh kinh người như vậy.
Hôm ấy đẩy xe than trở về nhà, Dương Lộ Thiền cứ ngẫn ngẫn ngơ ngơ nghĩ mãi về môn võ uyển chuyển chậm chạp mà lợi hại khôn cùng ấy. Càng nghĩ càng thích, càng thích lại càng nghĩ, đến mức cơm ăn không thấy thơm, ngủ không thấy ngon. Lúc này, trong đầu Dương Lộ Thiền chỉ nghĩ làm sao để có thể vào được Thái Hòa Đường, bái sự học nghệ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, liệu rằng người ta có đồng ý dạy cho mình hay không? Nếu họ không chịu dạy thì mình sẽ làm sao? Thế là trằn trọc suốt mấy đêm liền, Dương Lộ thiền vẫn chẳng nghĩ được cách gì hay để vào Thái Hòa Đường học võ.
Sau đó, Dương Lộ Thiền vẫn như trước, mỗi ngày đều đặn mang than đến cho Thái Hòa Đường nấu thuốc, thế nhưng khi trở ra nhất định không nhận tiền mà chỉ nói: “để sau tính! Để sau tính!”. Mấy Tháng trời như vậy, chủ quầy họ Trần biết chuyện, nói người tính tiền rồi đưa đến tận nhà họ Dương. Dương Lộ Thiền nhận được bao nhiêu lại nguyên phong nguyên kiện gửi trả lại Thái Hòa Đường, không đụng đến một đồng. Cứ như vậy, cho đến 30 Tết, chủ quầy của Thái Hòa Đường bày tiệc rượu rồi cho mời Dương Lộ Thiền đến dự tiệc. Qua ba tuần rượu, chủ quầy họ Trần mới hỏi: “Người ta thường nói: có lễ tặng người, ắt có việc cần nhờ, nay muốn hỏi Dương Tiên sinh có việc gì cần Thái Hòa Đường giúp đỡ, xin nói thẳng cho”. Lần này, Lộ Thiền không còn cách nào khác đành đem chuyện muốn học Thái Cực quyền ra nói hết. Chủ quầy Trần cười lớn, nỏi rằng chuyện đó không khó rồi viết một bức thư giới thiệu Dương Lộ Thiền đến nhà Trần Trường Hưng ở Trần Gia Câu học thái cực quyền. Dương Lộ Thiền nhìn bức thư họ Trần đưa cho tự như bảo bối, đưa hai tay ra nhận rồi nâng niu cất vào trong ngực áo vui vẻ ra về. (còn tiếp)
(Lâm Lai Hưng)